LuangPrabang ký sự - Phần 3: Phiêu du trên những cung đường

Tôi đã từng ấp ủ một giấc mơ được chạy xe phiêu du trên những con đường xa lạ ở xứ người. Không phải là những khúc đổ đèo quen thuộc ở Tây Bắc hay con đường đất đỏ lượn vòng trên cao nguyên, chỉ đơn giản là một con đường nằm bên ngoài biên giới Tổ quốc mình…

  12/08/2009 11:03


Sau  bữa sáng dân dã ở trong chợ Pakkham với món bánh cuốn và nước chấm kiểu Lào ở cuối chợ, tôi dạo một vòng quanh phố Tây balô, ghé qua các văn phòng du lịch và bất cứ tấm cửa kính nào có dòng chữ “cho thuê xe máy”. Không phải văn phòng nào cũng có sẵn xe cho du khách thuê, có vẻ như dịch vụ này mới được phát triển và dân thành Luang tranh thủ làm thêm mà thôi.

Hai chiếc xe phân khối lớn mà chiều hôm trước tôi đã hỏi giá cho thuê của một văn phòng du lịch 30 USD/ngày sáng nay đã có hai khách Tây đặt thuê. Phải mất thêm gần 20 phút tôi mới tìm được một chỗ khác cho thuê xe máy. Giá thuê xe Wave thường là 20 USD/ngày, hợp đồng ghi thời gian sử dụng từ 8g sáng đến 6g tối, tuy nhiên có thể thỏa thuận về muộn và trả xe muộn hơn 2 tiếng.

Khách phải đặt lại hộ chiếu và ký một hợp đồng song ngữ Lào - Anh. Ngoài ra du khách  bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm và giá trả thêm để thuê một chiếc mũ là 10.000 kíp.

Một góc Tat Khuangsi

Nắng lên vàng rực khu phố, bầu trời Luang Prabang xanh ngắt, không một gợn mây. Tôi hào hứng leo lên chiếc xe máy và bắt đầu hành trình phiêu du trên những cung đường. Chiếc xe bon bon lao đi bỏ lại sau lưng Th Sisavangvong, Th Chao FaNgum, cả thành cổ  Luang Prabang và chỉ dừng lại đổ đầy bình xăng ở ngã tư đường Th Pothisarat trước khi nhằm hướng thác Khuangsi thẳng tiến.

Chợ Phosy nằm cách cố đô chừng 2km, là trung tâm giao thương lớn nhất của vùng. Nhiều du khách nếu có thời gian la cà sẽ ghé chợ này để mặc cả, mua sắm đồ thủ công mỹ nghệ và lưu niệm của Lào, đồng thời có thêm cơ hội tìm hiểu cuộc sống thật sự của dân địa phương. Trên đường quay về, tôi gửi xe vào chợ để tìm mua một khẩu súng phun nước cỡ lớn và xem xét những chiếc xe máy sonic được bày bán đầy ắp trong các gian hàng dọc hai bên cổng chợ.

32km đường đến thác Tat Khuangsi khá đẹp, xuyên qua những rừng gỗ teck trải dài miên man trên triền núi. Những cây gỗ teck trụi lá, thân trắng vươn mình kiêu hãnh trên lưng núi đỏ sậm màu đất. Xen kẽ thấp thoáng là những bản làng, những trảng cỏ xanh, những ngôi nhà nho nhỏ. Đường vắng xe cộ và im ắng. Tôi cứ để cảm giác xe "dắt" mình đi, và quyết định rời khỏi con đường chính tới thác Tat Khuangsi để xem cuối con đường có điều gì đang chờ đợi.

Chuyến xe tuktuk

Chỉ có những rừng cây rì rào trong gió, nắng vàng và trời xanh. Hiếm hoi mới gặp một người địa phương đi bộ hay chạy xe đạp lọc cọc trên đường. Con đường không đẹp như con đường trải nhựa tới thác Khuangsi nữa, nó trở nên sần sùi với đá nhỏ và dần trở thành con đường đất lúc nào không biết. Chạy mãi dễ đến cả chục cây số mà con đường vẫn hun hút, cuộc sống vẫn như ẩn trốn ở tận nơi nào. Tôi quay xe trở lại ngã ba đường, tiếp tục hành trình tới thăm khu thác du lịch nổi tiếng của Lào.

Khác với con đường vắng vẻ và im ắng vừa nãy, con đường bên này vui hơn với rất nhiều  bản làng văn hóa dọc hai bên đường. Bản nào cũng giản dị, đơn sơ với những nếp nhà hiền hòa nằm nép bên nhau. Ở hai đầu mỗi bản đều có biển tên bản bằng tiếng Anh và tiếng Lào, chẳng hạn như bản Thapene nằm ngay cửa rừng thác Khuangsi, ngược trở ra là bản Ou, Muang Khay hay Thinkeo, Thin Som. Du khách trên đường tới thác thường đi qua bản Lackpaid, bản Naxao, Napho và nhiều người dừng chân ở bản Naouane, bản "du lịch" nhất trong gần chục bản làng văn hóa ở phía nam cố đô Luang Prabang.

Thác Tat Khuangsi được miêu tả như một viên ngọc xanh giữa rừng nhiệt đới. Quả thật, dòng thác không quá lớn, nhưng dưới chân thác, thiên nhiên đã tạo nên những chiếc hồ nhỏ với màu nước trong xanh như ngọc bích tuyệt đẹp. Du khách có thể bơi lội ở cái hồ bơi thiên tạo này một cách thoải mái và tự nhiên. Nhiều người ưa thích trekking thường đi dạo bộ dọc những lối mòn nhỏ xung quanh khu rừng bao quanh thác Tat Khuangsi, tận hưởng cảm giác yên ả và hoang dại của khu bảo tồn, thậm chí leo lên trên đỉnh thác để nhìn xuống.

Thời điểm đẹp nhất để ngắm khung cảnh thanh bình xinh đẹp của thác Tat Khuangsi là vào tháng 11 hoặc tháng 4 - giữa mùa khô. Nhiều du khách chọn cách thuê xe máy hoặc xe đạp để tự mình tới chốn này, chủ động dừng lại các bản làng mà họ cảm thấy thích thú dọc đường. Ngoài ra, ở Luang Prabang cũng có thể dễ dàng tìm được các tour đi thác ghép với chi phí khá rẻ, 3 USD/người, hoặc thuê một chiếc xe tuktuk với giá 180.000 kip cho 6 người đi. Thời gian cơ bản dành cho chuyến đi này chỉ mất nửa ngày.

Sau khi nằm nghỉ dưới một gốc cây lớn ở khu vực đậu xe và hàng quán bên ngoài cửa rừng - cửa khu bảo tồn, tôi chợp mắt thiếp đi chừng 5 phút giữa yên bình và lòng thanh thản. Tạm biệt Tat Khuangsi, tôi trở lại với chiếc xe, với con đường đầy nắng và gió, với những triền đồi gỗ teck trải miên man, với những em bé chạy nhảy nô đùa trên dòng suối bên đường, hồn nhiên trong trẻo đến lạ kỳ.

Quán nhỏ bên đường

Tôi cũng không quên dừng lại ở làng du lịch Naouane. Có hai lữ khách đang chia kẹo cho đám trẻ nhỏ. Một cô bé bị ốm đang nằm truyền nước trên chiếc sàn tre trước hiên nhà. Tôi đi lang thang dọc con đường nhỏ xuyên qua làng, hai bên là những mái nhà tranh và những sạp hàng bằng tre nứa cũ kỹ, dăm ba món hàng dệt tay, vải vóc, khăn áo. Mấy phụ nữ cặm cụi khâu vá, chỉ khẽ ngẩng lên khi thấy tiếng bước chân của vị khách lạ rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc. Có nét gì đó tựa như bản làng ở Sa Pa.

Hai cô bé cầm một nắm vòng tay bằng thổ cẩm đi theo tôi và mời như hát khiến tôi bật cười: “You can buy for five thousand”. Các cô bé đều lên giọng ở cuối câu và lặp đi lặp lại đều đặn như một cái máy, trong niềm vui vì sự hồn nhiên của các em vẫn có điều gì khiến tôi thấy như nghẹn lòng. Ba cô bé chỉ chừng 2-3 tuổi đang cùng nhau thử váy, một chiếc váy Mông rất đẹp rực rỡ, chiếc còn lại chỉ là một tấm bao bố đã sờn rách… Chúng chạy trên lối nhỏ, những bước chạy ngây thơ và tràn đầy niềm tin vào cuộc sống…

Ngoài đường lớn, đám trẻ được chia kẹo đang hớn hở nối thành một hàng dài chạy dọc vệ cỏ, đứa nào đứa ấy cười rạng rỡ, có đứa ngã lăn quay vào đám bùn lầy ở đầu làng, nhưng rồi nhanh chóng đứng lên, không khóc nhè, cũng không chờ có người lớn đến vỗ về…

Vương quốc triệu voi

Cách làng Naouane hơn 2km đường, tôi gặp hai anh bạn voi khổng lồ đang bước đi lững thững. Hai người quản tượng dù không giao tiếp được vẫn tỏ ra khá thân thiện khi tôi ra hiệu dừng hai chú voi lại để được chạm tay vào chiếc vòi dài cũng như bộ da dày của chúng. Hai chú voi còn rẽ xuống một khe núi dọc đường để uống nước trước khi rời đi ngược hướng với tôi.

Chiều nhạt nắng. Tôi trở về trạm xăng ban sáng và quyết định đi theo con đường nối Luang Prabang với Vientiane. Ra khỏi thành phố, con đường lại trở nên vắng vẻ dù đó là một quốc lộ lớn ở Lào. Lúc đầu còn gặp nhiều ôtô chạy xuôi ngược, càng đi xa thành phố, giao thông và nhà cửa càng trở nên thưa thớt. Đôi khi tôi còn không nghĩ mình đang đi trên con đường huyết mạch nối thành Luang với thủ đô của vương quốc triệu voi.

Bé bé bồng bông
Bầy chim non bơi lội trên sông
Về nhà
Tung tăng

Tình cờ dừng chân dọc một bản bên đường. Làng bản của người Lào thường ở sát quốc lộ, nhà cửa đơn giản, hàng rào phên tre nhưng luôn nở hoa, xương rồng, mào gà, dâm bụt và vô số các loại hoa trồng trong bồn khác. Bọn trẻ con đang đá bóng trên sân làng, xa xa chỗ vòi nước các bà, các mẹ, các cô gái đang tắm giặt, rồi óng ả gánh nước về. Nụ cười của người con gái Lào e lệ và thân thiện in vào khuôn hình của tôi, in vào trong ký ức tôi những khoảnh khắc quá đỗi dịu dàng.

Chiều trên núi xuống rất nhanh. Những mảng màu đỏ rực của mặt trời cứ lặng lẽ khuất dần sau bóng núi. Không khí trở nên lạnh lẽo, con đường trở nên cô độc. Ban Aen với lũ nhóc mắt nhìn ngơ ngác, nghèo khó, đứa lớn địu đứa bé, đứa ngồi thơ thẩn ở bậc cầu thang bằng gỗ trước cửa nhà… Cuộc sống bình lặng, bình lặng đến lặng người…

Sắc màu của núi

Tôi trở về nhà - đến ngày hôm nay thì cố đô Luang Prabang đã thành nơi trở về yên ấm của tôi rồi. Tôi đi trong ánh hoàng hôn, trong nắng chiều buông, trong ráng mặt trời màu đỏ. Để lại sau lưng tôi là em và những cung đường… (Nguồn: TTO)

Chủ đề:
Tag:
loading
Các tin khác

Lợi ích từ việc đầu tư định cư tại nước ngoài

Hiện nay, rất nhiều doanh nhân hay người Việt Nam có điều kiện đã tìm kiếm cơ hội đầu tư tại nước ng ...

  19/06/2020 16:31

Bí quyết ngủ ngon khi đi du lịch

Một giấc ngủ ngon và tinh thần sảng khoái là việc vô cùng quan trọng khi đi du lịch. Hẳn bạn luôn mu ...

  16/06/2020 17:38

Những trải nghiệm mới khi du lịch Đài Loan

Kết hợp giữa cảnh quang thiên nhiên tươi đẹp cùng ẩm thực đa dạng, phong phú, thời gian gần đây, Đài ...

  29/05/2020 17:47

Khám phá hang động mới ở Quảng Bình

Nhắc đến Quảng Bình, bất kỳ ai cũng nghĩ ngay đến động Phong Nha, động Thiên Đường và hang Sơn Đoòng ...

  27/05/2020 19:40

Khám phá thành phố cổ Bagan

Ở cái xứ nhẹ nhàng và bình yên ấy, buổi sớm mai thật trong trẻo và an nhiên biết bao! Cố đô một thuở ...

  26/05/2020 17:30

Cuộc sống nông dân tỉnh Ibaraki

Trải nghiệm sống cùng nông dân của hiệp hội xúc tiến trải nghiệm thôn quê Hiroura tại thị trấn Ibara ...

  01/04/2020 16:49
pin