Đêm thành Luang

Có những góc thành Luang Prabang im lìm và lặng lẽ ở lại mãi trong trái tim tôi để thỉnh thoảng lại nhói lên bên ngực trái. Nỗi nhớ về một đêm thành Luang bên bờ Mekong thanh bình và êm ả, nơi tôi đã gặp và yêu…

  24/06/2011 11:03

 

Đêm trên phố cổ thành Luang - Ảnh: Nguyệt Hằng

Chuyến xe tuk tuk cuối cùng đưa chúng tôi rời khỏi phi trường Luang Prabang (Lào) trong bóng đêm. Gió lùa qua thành xe bỏ ngỏ, mang theo hương vị của đồng quê, mùi cỏ dập ngai ngái, những ánh đèn chấp chới trong đêm, tiếng côn trùng rỉ rả lẫn vào trong tiếng bô của chiếc xe gắn máy. Tôi nắm chặt tay bạn đồng hành, một cảm giác tin cậy và bình yên.

Chúng tôi vào phố khi chợ đêm đang tan. Chợ đêm Luang Prabang họp trên phố Sisavanvong, từ ngã tư Chao FaNgum cho đến chân dãy núi Phousi, cạnh Bảo tàng cung điện Hoàng gia. Chợ họp sớm và tan cũng sớm. 10g đêm đã dọn dẹp hàng nghỉ cả, người Lào không ham buôn bán, họ chỉ làm vừa đủ, cái lối sống thảnh thơi ấy khiến thời gian như dừng lại ở thành Luang.

Con phố dài trở nên vắng vẻ. Một vài quán bar vẫn còn sáng đèn, dăm vị khách đang ngồi nhâm nhi bia Lào trong cái gió mơn man. Chùa Wat Mai với mái ngói năm tầng in hình lên nền trời đêm, im lìm và cô tịch. Những ngọn tháp lúc ẩn lúc hiện trong ánh đèn vàng hắt ra từ ngọn đèn đường. Bóng người đi trên phố lặng lẽ, bước chân khe khẽ. Dường như không ai dám cử động mạnh hay nói to vì sợ sẽ đánh thức giấc ngủ đang chìm dần, chìm dần trên cố đô.

 

Chợ đêm Luang Prabang - Ảnh: Nguyệt Hằng

Luang Prabang nhỏ xíu, đi bộ dăm phút đã thấy quay về chốn cũ. Cố đô được bao bọc bởi hai dòng sông Mekong và Nậm Khan. Nơi hai con sông gặp nhau chính là nơi ngôi chùa Wat Xiêng Thông, ngôi chùa đặc biệt số một của thành Luang, tọa lạc. Dọc theo phố Sakkarin và Sisavangvong, còn vô số ngôi chùa khác nằm liền kề không cách xa nhau là mấy, Wat Saen, Wat Sop, Vat Souvannakhiri, Wat Sirimungkhun, Vat Sensoukharam...

Sự yên bình của thành Luang, những ngôi nhà gỗ tuyệt đẹp, dịch vụ du lịch phát triển, chi phí lại hợp lý, có lẽ đã quá đủ điều kiện cho một tuần trăng mật hoàn hảo. Tôi cũng hiểu được vì sao rất nhiều người trong số những du khách tôi gặp ngoài phố kia đều ở lại đây hằng tuần, hằng tháng, thậm chí hằng năm.

Ai cũng muốn được cảm nhận và tận hưởng một cuộc sống bình dị, chậm rãi nhưng đủ đầy, yên ả ở một cố đô xinh đẹp nằm bên dòng Mekong tráng lệ. Không phải trong cuộc đời ai cũng đi kiếm tìm một sự bình yên đó sao?

 

Bảo tàng Cung điện hoàng gia bên bờ Mekong - Ảnh: Nguyệt Hằng

 

Bình yên - Ảnh: Nguyệt Hằng

Gió ẩm ướt luồn qua tầng cây xào xạc, mang chút lạnh vào phòng qua ô cửa sổ không khép. Tôi lặng lẽ xuống vườn hái mấy bông tầm xuân đẫm sương, những cái gai be bé cào vào tay đau nhói.

Tôi ra phố. Những bờ rào hoa rung rinh thấp thoáng trong ánh đèn đường vàng u tối. Tôi hái thêm mấy bông hoa màu trắng, màu hồng tím, mùi nhựa cây ngai ngái thoang thoảng xộc lên. Phố đêm, vắng vẻ, u tịch. Các ngôi nhà đều khép cửa.

Tôi dừng chân trước một cửa hàng tạp hóa. Người chủ hàng đang cất những món đồ lặt vặt cuối cùng trước khi đóng cửa. Tôi hỏi mua một vài chai Spy, một thứ rượu ngọt của Thái Lan, đêm nay chúng tôi uống mừng sinh nhật một người bạn.

Một tay ôm hoa, một tay xách rượu, tôi nhẩn nha thả bước trên con phố nhỏ cạnh chùa Wat Mai. Sự yên tĩnh của thành Luang Prabang và không khí lành lạnh đầy hơi nước thốc lên từ dưới sông Mekong khiến tôi ngẩn lòng, đi như phiêu trên lối vắng. Đột nhiên tôi nhận ra mình đang ở giữa chợ Pak Khảm, xe tuk tuk đậu thành hàng dài im lìm hai bên phố, trong không gian đen đặc và ánh đèn hắt ra nhập nhoạng.

Một người đàn ông bước ra từ trong bóng đêm cất tiếng hát khe khẽ khiến tôi giật mình. Thấy tôi, anh dừng lại và tựa lưng vào thành xe, châm một điếu thuốc và nói gì đó bằng tiếng địa phương nhưng tôi không hiểu. Tôi khẽ vẫy tay chào anh và bước nhanh hơn về phía khách sạn nằm ở cuối con đường.

 

Du khách tụ tập ca hát bên bờ sông - Ảnh: Nguyệt Hằng

Tôi tìm một chiếc vỏ chai Lavie và cắt bỏ cổ chai dùng làm lọ cắm mấy bông hoa mới hái. Ngọn nến đỏ lung linh hắt màu qua ly Spy vừa mang về từ ngoài phố. Tôi thấy mắt bạn mình ẩm ướt, long lanh trong ánh đèn đêm, mưa bắt đầu bay lây rây qua ban công, cái ban công bằng gỗ dịu dàng, lặng lẽ và an bình đến khó tả. Những khoảnh khắc của hạnh phúc và bình yên.

Sau này tôi biết thêm một điều. Thành Luang không bao giờ tin vào những giọt nước mắt. Có những người bạn đồng hành chỉ có thể đi với ta trên một chặng đường. Như người bạn đồng hành đã từng lặng lẽ với tôi ở thành Luang….

(Nguồn: TTO)

Chủ đề:
Tag:
loading
Các tin khác

Lợi ích từ việc đầu tư định cư tại nước ngoài

Hiện nay, rất nhiều doanh nhân hay người Việt Nam có điều kiện đã tìm kiếm cơ hội đầu tư tại nước ng ...

  19/06/2020 16:31

Bí quyết ngủ ngon khi đi du lịch

Một giấc ngủ ngon và tinh thần sảng khoái là việc vô cùng quan trọng khi đi du lịch. Hẳn bạn luôn mu ...

  16/06/2020 17:38

Những trải nghiệm mới khi du lịch Đài Loan

Kết hợp giữa cảnh quang thiên nhiên tươi đẹp cùng ẩm thực đa dạng, phong phú, thời gian gần đây, Đài ...

  29/05/2020 17:47

Khám phá hang động mới ở Quảng Bình

Nhắc đến Quảng Bình, bất kỳ ai cũng nghĩ ngay đến động Phong Nha, động Thiên Đường và hang Sơn Đoòng ...

  27/05/2020 19:40

Khám phá thành phố cổ Bagan

Ở cái xứ nhẹ nhàng và bình yên ấy, buổi sớm mai thật trong trẻo và an nhiên biết bao! Cố đô một thuở ...

  26/05/2020 17:30

Cuộc sống nông dân tỉnh Ibaraki

Trải nghiệm sống cùng nông dân của hiệp hội xúc tiến trải nghiệm thôn quê Hiroura tại thị trấn Ibara ...

  01/04/2020 16:49
pin